Như thế nào là thất bại? Thế nào là đáng xấu hổ và ai định thời gian cho thành công của một con người? Chẳng ai ngoài bạn cả!
Tôi gặp rất nhiều bạn trẻ “than thân trách phận” rằng các bạn thật kém cỏi hay số phận đã định rằng cuộc đời các bạn chỉ toàn thất bại mà thôi. Nhiều người còn cho rằng có quá nhiều điều tồi tệ xảy đến với mình, bởi vậy bản thân không cần cố gắng gì nữa, cũng không có tương lai để hi vọng bởi những điều xui xẻo, tệ hại đã lấp hết hạnh phúc, thành công trong cuộc đời bạn ấy. Cứ thế các bạn “thả trôi” những thứ tuyệt vời khỏi tầm tay trong sự buồn chán, và nhìn những người bạn xung quanh mình đạt thành tựu, rồi lại buồn chán về bản thân. Bạn cảm thấy bản thân kém cỏi vì ít thành tích hơn những đứa bạn sao? Sai rồi, bạn chỉ đang đi trên đường đua của chính mình thôi.
>> Đọc thêm: Lí do vì sao bạn cứ thất bại trước đam mê
Vì sao ở tiêu đề tôi lại nói “bạn không đi chậm” trong khi bằng tuổi bạn, người ta là một CEO công ty hay một giáo sư người người kính trọng với những talk show phải hủy bớt vì kín lịch? Bởi đó là đường đua của riêng cuộc đời họ, tọa độ thành công của riêng họ, còn bạn thì không ở trên đường đua ấy, bạn có đường đua của chính mình. Chắc hẳn bạn đã biết đến Mark Zuckerberg, Steve Jobs – những người thành công ngay từ khi còn rất trẻ nhưng chưa chắc bạn đã biết đến Harland David Sanders – người sáng lập thương hiệu KFC thành công tuổi 62, Robert Noyce – CEO tập đoàn Intel thành công ở tuổi 41. Nghe xong những cái tên thành công ở độ tuổi này, chắc hẳn là bạn rất kinh ngạc.
Theo khái niệm thông thường đặc biệt là ở Việt Nam thì 62 hay 41 là độ tuổi già yếu và cần được nghỉ ngơi, độ tuổi những người trẻ phải thành công là trước 30 tuổi, sau 30 tuổi sẽ chẳng ai nghĩ đến việc bạn có thể chạm đến thành công hay làm được điều gì to tát cả, nhưng thực tế không phải như vậy. Hãy nhìn vào hai nhân vật dẫn chứng tiêu biểu bên trên, để thành công ở độ tuổi đó, họ đã có cả một giai đoạn đằng trước với nhiều khó khăn, học được nhiều bài học quý giá và tận dụng những kinh nghiệm để đi lên, vì vậy chẳng có lí do gì để bạn phải thất vọng về bản thân khi học đại học chậm một năm, không giành được giải thưởng gì hay luôn thất bại với những kế hoạch của mình. Đừng bận tâm những lời người xung quanh nói, đừng để ý đến những câu so sánh của gia đình, bởi chúng ta đang chạy trên đường đua của chính mình và chúng ta không chậm, chỉ là chưa chạy đến tọa độ thành công mà thôi. Giống như tọa độ thành công của Robert Noyce là tuổi 41, nếu ông cứ nhìn vào Steve Jobs mà không khởi nghiệp thì có lẽ đã không có tập đoàn Intel nổi tiếng thế giới.
“Nếu bạn không nhận được một điều kỳ diệu, hãy tự mình trở thành một điều kỳ diệu”, đây là câu nói của Nick Vujicic – một diễn giả nổi tiếng truyền động lực cho rất nhiều người. Anh không có đủ hai tay và hai chân, nhưng bằng nỗ lực cùng nghị lực của bản thân, anh vẫn thành công và thậm chí còn thành công hơn nhiều người đầy đủ lành lặn khác. Một tấm gương khác là Marguerite Johnson – một nữ diễn viên, vũ công, nhà biên kịch, nhà lãnh đạo xuất sắc đạt rất nhiều giải thưởng, thậm chí cô còn đã soạn bài diễn văn nhậm chức tổng thống vào năm 1993 nhưng ít ai biết trong quá khứ cô đã phải chịu đựng rất nhiều điều không may. Trực tiếp là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc như bao người da đen khác, sống trong nỗi sợ bởi chiến tranh và khủng bố, thậm chí còn bị cưỡng dâm bởi chính tình nhân của mẹ mình. Những con người rất khó khăn và có một cuộc đời không dễ dàng, nhưng họ đều nói chính khó khăn ấy giúp họ đạt được thành công như vậy.
Tôi hiểu là không phải ai cũng có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, rất nhiều người khó khăn và thiếu thốn từ khi sinh ra nhưng hãy coi đó là động lực cho bản thân vươn lên, biến nỗi đau thành sức mạnh để thay đổi cuộc đời ở tương lai của mình. Chỉ cần bạn kiên trì và quyết tâm, bạn nhất định sẽ thành công cho dù bạn bao nhiêu tuổi. Hãy nhớ rằng, bạn không đi chậm, bạn chỉ đang đi trên chính đường đua của mình mà thôi.